Tiêu Chính Dương ngồi xổm xuống cùng vợ dọn dẹp những mảnh bát vỡ, thừa dịp mọi người không chú ý, len lén lau mắt. “Lão già chết bằm này, ông làm gì thế hả?” Mẹ Tiêu Trần hỏi. “Hà hà... ớt bay vào mắt ấy mà, hà hà...” Tiêu Chính Dương lúng túng cười, bữa cơm này cơ bản là chẳng có miếng ớt nào, đúng là một cái cớ sứt sẹo muốn chết. Tiêu Mạn Ngữ cúi đầu lùa nốt miếng cơm cuối cùng trong bát. Cả buổi vẫn chưa ăn xong. Cẩu Đản nhét nửa cái màn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.