“Hai người cô cậu, công khai trốn học nói chuyện yêu đương, trong mắt còn có thầy cô không?”, Tần Uyển Thanh tức giận chặn hai người lại nói.
Nghe thấy bốn từ nói chuyện yêu đương, mí mắt Tiêu Trần dựng lên.
Gọi là làm vua ngàn năm làm rùa tám vạn kiếp, đã sống tới gần vạn năm tuổi rồi, Tiêu Trần kỳ thực sự cũng xứng danh một con rùa già.
Mà Lạc Huyền Tư thì sao, mới chỉ là một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi.
Một con rùa già vạn năm và một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi nói chuyện yêu đương? Trâu già gặm cỏ non, quả thực vẫn còn là đang ca ngợi đó.
Lạc Huyền Tư nghe thấy bốn chữ nói chuyện yêu đương mặt liền đỏ ửng cúi thấp đầu xuống, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Lạc Huyền Tư, Tiêu Trần liên thấy đau đầu.
Tiêu Trần vốn là người có tính cách cực kỳ quái đản, sẽ làm ra những chuyện gì không ai có thể đoán trước được.
Tiêu Trần đột nhiên nhếch môi cười, hai hàm răng sáng bóng lên dưới ánh mặt trời.
Tiêu Trần đột nhiên ghé sát đầu về phía Tần Uyển Thanh, mặt mang theo nụ cười nhưng giọng nói lại lạnh như băng nói: “Vú em nhỏ, còn lo chuyện bao đồng, bản đế làm thịt cô.”
Tần Uyển Thanh nhìn mặt Tiêu Trần, mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Cậu là, là, là…”
Đầu lưỡi Tần Uyển Thanh líu lại, có một câu mà mãi không bật ra được.
Bở vì vừa rồi Tiêu Trần đột nhiên để lộ ra nửa cái đầu lâu, Tần Uyển Thanh làm sao có thể quên được cái bộ xương làm nổ tung não của người ta chỉ trong nháy mắt chứ.
Bây giờ Tần Uyển Thanh cũng có thể xác định, người hôm qua cứu mình chính là thiếu niên bề ngoài trông có vẻ vô hại này.
“Là hắn, là hắn, chính là hắn, tiểu Na Tra anh hùng của chúng ta.” Tiêu Trần giả lả cười nói tiếp lời của Tần Uyển Thanh.
Vừa rồi Tiêu Trần chẳng qua cũng chỉ để lộ ra một chút bản thể, đương nhiên ngoại trừ Tần Uyển Thanh ra thì những người khác không có ai nhìn thấy, chút thủ đoạn nhỏ này Tiêu Trần vẫn có thể làm được.
Tiêu Trần cũng lười chẳng buồn để ý tới Tần Uyển Thanh đang bị dọa cho ngốc ra, kéo tay Lạc Huyền Tư liền rời đi.
Tần Uyển Thanh nhìn bóng long hai người rời đi, thần sắc phức tạp.
Vừa mới xuống tới lầu dưới, một bóng dáng xinh đẹp đã đang đứng đợi Tiêu Trần đi tới.
Một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, thân thể diện mạo đều vừa vặn, vẻ mặt mang theo một chút lạnh lùng khiến cô gái càng thêm quyến rũ.
Học sinh ở lớp bên cạnh đều không hẹn mà cùng nhoài cổ ra nhìn bóng dáng xinh đẹp diễm lệ này.
“Nhìn này, nhìn này” Giáo viên đang giảng bài ở lớp bên cạnh phát ra một trận rít gào.
Tiêu Trần suy nghĩ một lát, nhớ ra cô gái này tên là Hoàng Phủ Phương Linh, hoa khôi nổi tiếng của trường trung học Rose.
Nhưng mà hình như vì một số nguyên nhân nào đó mà quan hệ của mình và Hoàng Phủ Phương Linh này hình như cũng không tệ lắm.
Khóe môi Tiêu Trần cong lên. “Có chút thú vị.”
Cũng không phsri bởi vì cô gái trước mặt quá xinh đẹp, Tiêu Trần thân là đại đế, có mỹ nữ kiểu nào mà chưa từng gặp qua, trong mắt Tiêu Trần Hoàng Phủ Phương Linh còn xa mới đáng yêu bằng Lạc Huyền Tư.
Sở dĩ Tiêu Trần nói ra những lời này là bởi vì phát hiện ra trên người Hoàng Phủ Phương Linh có một số thứ đặc biệt.
Có một cỗ khí chạy quanh huyệt đạo trên người Hoàng Phủ Phương Linh, mặc dù cỗ khí này nhỏ và yếu tới mức đối với Tiêu Trần mà nói thì có thể xem như là không có, nhưng nó lại khiến Tiêu Trần nghĩ tới một vấn đề, trên trái đất cũng có khả năng có người tu hành.
Hoàng Phủ Phương Linh ở trong lớp nghe được có người bàn tán đại thiếu gia nhà giàu thành phố Minh Hải đang đi dạo trong sân trường như một con cua.
Hoàng Phủ Phương Linh đương nhiên biết đại công tử nhà giàu thành phố Minh Hải là ai, chính là thiếu niên hiền lành lại còn nho nhã lễ độ kia.
Bởi một số chuyện, quan hệ giữa Hoàng Phủ Phương Linh và Tiêu Trần rất tốt.
Nhưng Hoàng Phủ Phương Linh biết được chính là Tiêu Trần đã chết rồi, từ trước tới nay Hoàng Phủ Phương Linh chưa từng nghi ngờ chuyện này, bởi chuyện này là do Tần Chí Đan làm.
Vì để xác nhận rút cuộc có phải đúng là Tiêu Trần hay không, Hoàng Phủ Phương Linh đang trên lớp nghe giảng cũng liền trực tiếp chạy ra khỏi lớp học xem.
Nhìn thấy thiếu niên Kia hoàn hảo không bị tổn hao gì Hoàng Phủ Phương Linh trong lòng vốn có chút nặng nề trong nháy mắt đã trở nên tốt hơn không ít.
Hoàng Phủ Phương Linh nghĩ tới Tần Chí Đan, lại nhìn Tiêu Trần, trong lòng lại khẽ thở dài một tiếng, biết bản thân mình sẽ không thể quá thân thiết với Tiêu Trần thêm nữa, nếu không thì Tiêu Trần có thể lại gặp phải họa sát thân bất cứ lúc nào.
Hoàng Phủ Phương Linh lạnh mặt đi qua bên người Tiêu Trần, không chào hỏi, thậm chí đến một cái gật đầu mang tính lễ phép cũng không có.