“Ồn ào quá đi.” Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt chui ra khỏi cổ Tiêu Trần, mặt mũi đầy vẻ gắt ngủ. Tiêu Trần vỗ trán, sao có thể suýt chút nữa quên mất con bé này chứ. Lúc này, đám mây sấm sét phía trên đầu xuất hiện biến hóa, ngoại trừ việc không ngừng mở rộng ra bên ngoài, màu sắc cũng dần dần chuyển thành màu đỏ. Một cỗ lực lượng áp chế giáng xuống, toàn thân Tiêu Trần kêu xoèn xoẹt. Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, áp lực lần này khác với lần trước, gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.