Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Uyển Thanh đã tuyệt vọng rồi.
“Cứu tôi cứu tôi, ai tới cứu tôi với, Cho dù là ma hay quỷ cũng được.”
“Ha ha, con nhỏ này bị dọa tới ngốc luôn rồi mà còn ma với chả quỷ? Ông đây chính là ma quỷ đây có biết không?”
Tên tóc vàng ở bên cạnh cười giễu.
“Tụi mày nhiều lắm cũng chỉ được coi là kẻ xấu, cái từ ma quỷ này e là tụi mày không gánh nổi!” Lúc này một giọng nói vang lên trên đầu đám người.
Thanh âm nói chuyện này chính là Tiêu Trần.
Tiêu Trần đang ở trên trời ngâm nga một khúc, vui vẻ bay về nhà. Bỗng nghe được tiếng kêu cứu mạng, vốn dĩ Tiêu Trần cũng chẳng có hứng thú quản chuyện phàm trần này, nhưng lại cảm thấy tiếng kêu cứu kia nghe có chút quen thuộc nên chạy tới xem sao.
Nhưng thấy cô gái bị túm tóc lôi đi kia,
cuối cùng Tiêu Trần cũng nhớ ra, đó chính là cô giáo dạy tiếng anh của mình.
Hồi ức lại một chút, nhưng dù sao cũng đã trôi qua cả vạn năm rồi, đối với ấn tượng về cô giáo này, hình như ngoại trừ vẻ ngoài cũng không tệ thì cũng không còn nhớ được gì nữa.
“Ai?”
Nghe thấy tiếng Tiêu Trần, tên tóc vàng rùng mình nhìn bốn phía xung quanh.
Mấy người còn lại cũng dừng lại động tác trên tay, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh.
“Ài ài, ở trên này này, nhìn đi đâu vậy, chỉ số thông minh này thật đáng lo ngại!” Thấy mấy người nhìn tới nhìn lui, Tiêu Trần không nhịn được thở dài.
Người ngẳng đầu lên nhìn trước tiên là tên tóc vàng, hắn đứng bất động tại chỗ mất vài giây, say đó lập tức chạy như điên về phía trước.
“Yêu quái!”
Nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của tên tóc vàng, mấy tên khác cũng ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên, tất cả đều bị cảnh trượng trước mắt dọa cho đứng ngây ngốc tại chỗ.
Một bộ xương đang bay lơ lửng trên không trung, hắc khí bao phủ quanh thân, vô số đầu quỷ bất định trong đám hắc khí đen kịt kia, cảnh tượng này giống như ma vương giáng thế trong phim vậy.
“Chạy?”
Bộ khung xương lắc lắc hai hàm răng lên xuống bật ra chữ này.
Một đạo hắc khí giống như một con rắn nhỏ bắn về phía tên tóc vàng đang chạy trốn với tốc độ cực nhanh, hắc khí lập tức bắn xuyên vào đầu tên tóc vàng.
Giây tiếp theo tên tóc vàng giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy lôi về, tên tóc vàng lại chạy về chỗ cũ.
“Làm kẻ xấu á, cũng phải có lễ phép, bản đế đã cho mày đi hay chưa?”
Hai hàm răng của Tiêu Trần di chuyển lên xuống, nói xong liền dùng xương ngón tay tự gõ vào cái đầu sáng bóng của mình.
“A!”
Một tiếng hét thảm kinh thiên động địa phát ra từ miệng tên tóc vàng, tiếp sau đó tên tóc vàng điên cuồng dùng hai tay ôm đầu như bị điên vậy.
“Ngứa, ngứa”
Tên tóc vàng dùng tay cào vào da đầu mình, miệng mơ hồ la hét điều gì không rõ.
Cảnh tượng tiếp theo lập tức hoàn toàn xua tan ý định muốn chạy của mấy tên còn lại.
Tên tóc vàng dùng ngón tay cào thật sâu vào da đầu mình, sau đó hít hà một cái, toàn bộ da đầu liền bị lột ra, một cái hộp sọ trắng bóng cứ như vậy xuất hiện trước mặt đám người.
Tên tóc vàng không nhừng cào vào hộp sọ, miệng cũng không ngừng kêu ngứa, nhưng mà xương sọ cứng quá, ngón tay của tên tóc vàng đã cào dày đặc vào xương trắng nhưng cũng không để lại vết tích nào trên hộp sọ.
“Cứng quá à? Vậy thì đổi chỗ khác.” Tiêu Trần mang theo một tia trêu chọc nói.
Tiêu Trần vừa dứt lời, ngón tay dính đầy máu tươi của tên tóc vàng bỗng đổi mục tiêu, chộp thẳng vào bụng của mình.
Giống như là có thâm thù đại hận vậy, tên tóc vàng điên loạn cào vào bụng mình, chớp mắt da thịt ở bụng đã bị cào nát.
“Ngứa, ngứa.”
Miệng tên tóc vàng sùi bọt ra, say đó dùng sức nhét toàn bộ cả cánh tay vào vết thương trên bụng.
“Xoẹt.”
Khi tay của tên tóc vàng rút trở ra, thì dạ dày, bàng quang đều bị hắn tự móc hết ra ngoài.
Mùi tanh hôi lập tức tỏa ra trong không khí.
“Ầm.”
Tên tóc vàng ngã gục xuống, miệng còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
“Cuối cùng cũng hết ngứa rồi.”
Nói xong câu này tên tóc vàng cũng không còn chút sinh khí.
“Ọe.”
Tất cả mọi người đều nôn ra, thậm chí ngay cả Tần Uyển Thanh vừa nãy còn vô cùng tuyệt vọng cũng không ngoại lệ.
Mãi cho đến lúc miệng cảm thấy đắng ngắt thì Vương Báo mới cảm thấy khá hơn một chút.
Nhìn bộ xương lơ lửng trên đầu, thịch một tiếng liền quỳ sụp xuống.
“Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng.”
Vương Báo không ngừng dập đầu, với tình hình hiện tại thì còn cần thể diện gì nữa, xem bộ dáng lúc chết của tên tóc vàng, vẻ mặt đầy thỏa mãn, ai không biết lại còn tưởng rằng là tên gia hỏa nhà nào đang ngủ mơ xuân mộng nữa ấy chứ.
Vương Báo không muốn chết đi một cách không rõ ràng như vậy, nhà hắn có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều thứ chưa được hưởng thụ.
Có lẽ bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ qua, lúc hắn giết hại những người vô tội này, chết đối với hắn mà nói có lẽ cũng chỉ là một chữ mà thôi.