Sắc mặt của nam tử trung niên thay đổi rõ rệt, biết rõ hôm nay nhìn lầm, đá trúng miếng sắt. Đúng lúc này, từ xa có mấy bóng người đi tới, đều mang theo sát khí dữ tợn. Có vẻ giống với nam tử trung niên trước mặt. “Ăn xong chưa?” Tiêu Trần nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt dịu dàng hỏi. “Ừm.” Lưu Tô Minh Nguyệt hút hết sợi mì cuối cùng, vỗ bụng hài lòng. Tiêu Trần mỉm cười, đột nhiên bùng nổ. Nam tử trung niên còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trắng nõn nà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.