Khi Mặc thiếu gia chống tay lên khung cửa, trên khóe miệng gã ta hiện lên ý cười thoải mái. Lúc này, dường như gã ta đã nhìn thấy ngày hạ màn của tên bệnh thần kinh kia rồi. Tiếp theo, Mặc thiếu gia cảm thấy chân phải nhẹ bẫng, bên tai vang lên một giọng nói. "Thằng ngu này định đi đâu đấy, chỗ này không tốt à, có đầy đủ dụng cụ, xử lý cũng vô cùng tiện lợi." Mặc thiếu gia rùng mình, nắm chặt lấy khung cửa, lớn tiếng gào khóc. Tiêu Trần chậm rãi kéo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.