“Anh.” Triệu Vô Hoan thấy Triệu Vô Cực bị đá ra ngoài, kinh hô một tiếng, muốn chạy ra xem thử. Nhưng một tia hắc khí đột nhiên bộc phát từ trên người Tiêu Trần, cố định Triệu Vô Hoan nguyên tại chỗ. Triệu Vô Cực nhìn em gái gặp nạn, cố nén choáng váng đứng lên, chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, quỳ trên mặt đất rầm một tiếng. “Đại nhân, đại nhân, cầu xin ngài thả em gái tôi đi. Tôi thu thập tử ngọc cho đại nhân, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.