“Cám ơn, cám ơn.” Vương Nam Nhứ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Tiêu Trần. “Cám ơn cái búa, đem đồ ngốc nhỏ Vương Đa Đa kia cút ra ngoài, lập tức, lập tức.” Tiêu Trần tức giận trả lời một câu. Vương Nam Nhứ gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy vào trong phòng. Tiêu Trần liếm mặt, đi tới bên người Ngục Long, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay nói: “Tiểu Long, trên người cô có thứ gì có thể phá Lưu Ly Vô Cấu sao?” “Không có.” Ngục Long trả lời ngắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.