Trát Chỉ Khách có vẻ nhìn ra ý tưởng của Triệu Nhạc Thành, nhếch môi cười một tiếng, lần này nụ cười không hề quỷ dị chút nào, ngược lại rất chân thành. "Tôi ở nơi này tản bộ, uống trà, buôn chuyện suốt hai mươi năm, tôi còn muốn tiếp tục." "Vậy chờ ông còn mạng lại tiếp tục." Dạ Nha bên kia lạnh lùng nói. Trát Chỉ Khách hờ hững phất tay với Dạ Nha: "Nhóc con ngu ngốc." Những lời này của Trát Chỉ Khách tựa hồ có ám chỉ gì khác. Triệu Nhạc Thành gật đầu:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.