Nhưng vừa ra tới cửa, cả người cô ta đã bay ngược lại như diều đứt dây. Nghiêm Vân Vi bị đánh bay ngược trở về, liều mạng ôm Tiêu Trần trong ngực. Còn cả cơ thể cô ta đập mạnh vào bức tường bên cạnh. “Phụt…” Một ngụm máu phun ra. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Muốn rời đi, đã được tôi đồng ý chưa?” Sắc mặt của hai ông cụ đại biến: “Lâu Vô Nguyệt.” Hai thân ảnh một lớn một nhỏ chậm rãi bước vào phòng. Đó là Lâu Vô Nguyệt và cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.