Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, nhưng nhìn thấy bộ dáng hài lòng của thiếu niên, Tiêu Trần thở dài, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi đây, để hắn ôm đi! “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ rời khỏi đây.” Tiêu Trần nói. “Tôi biết.” Thiếu niên gật đầu. Trái với dự đoán của Tiêu Trần, thiếu niên không có nhiều biến động về mặt cảm xúc. Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Cậu có việc riêng của cậu muốn làm, tôi cũng có việc riêng của tôi. Trên đời không có buổi yến tiệc nào là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.