“Đi, lập tức đi ngay, tôi có bệnh, bệnh nan y.” Tiêu Trần ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa lớn. Mọi người thấy giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời, con hàng này thật đúng là có bệnh thật. Cửu Vĩ Hồ cứ giậm chân, lão lưu manh này. “Mở miệng.” Phòng quân y, một chị gái xinh đẹp đang kiểm tra cho Tiêu Trần. Bởi vì là tộc Hoa, nên trên người cô gái mang theo một mùi thơm của cơ thể dễ ngửi. Tiêu Trần vừa vào phòng thì đã khịt mũi điên cuồng, hận không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.