Cửu Vĩ Yêu Hồ hất tay Tiêu Trần, xoa xoa nước mắt nói: “Nếu như cậu không thể đi ra nữa thì sao?” “Vậy sống sót.” Vẻ mặt Tiêu Trần khó được nghiêm chỉnh lại, “Sống sót, sống sót như một con người.” Cửu Vĩ Yêu Hồ cúi đầu, giữ im lặng, như một người vợ buồn bực. Đợi lúc cô ta ngẩng lên lần nữa, bóng dáng Tiêu Trần đã đi xa, Cửu Vĩ Yêu Hồ lệ rơi đầy mặt. Cửa thành cổ mở ra thật to, tường thành loang lổ nói nên sự vô tình của năm tháng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.