Tiểu Ứng Long ngậm lấy ngón tay cái của mình, mở mắt to tròn trịa, tò mò nhìn Tiêu Trần, dường như không rõ tại sao Tiêu Trần lại ở đây. Tiểu Ứng Long phe phẩy đôi cánh nhỏ đầy thịt sau lưng, đi tới trước mặt Tiêu Trần. “Oa oa.” Tiêu Trần không biết nên khóc hay cười, nhóc con này chắc là gọi ca ca. Tiêu Trần xoa đầu Tiểu Ứng Long, duỗi tay, cây cỏ nhỏ màu bạc kia bay đến trong tay Tiêu Trần. “Thích cái này không?” Tiêu Trần hỏi. Tiểu Ứng Long lau nước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.