“Được rồi!” Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười hỏi: “Vậy anh có thể cười một cái không?” Côn Luân chẳng thèm để ý tới Tiêu Trần, bóng dáng đột nhiên biến mất. “Cái tên vô vị.” Tiêu Trần trợn mắt, ôm Cửu Vĩ Yêu Hồ nhảy vào trong vòng xoáy. … “Đồ đệ của mình mà cũng không đi tiễn, người như cậu tâm lý thật là không bình thường.” Bên trên thành cổ bị nghiền nát, Côn Luân và thiếu niên đứng song song với nhau. Thiếu niên không thèm để ý tới Côn Luân, chỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.