Hiện tại điều kiện có hạn, Tiêu Trần chỉ có thể lấy giấy dùng tạm một chút, nhìn mệnh bài đã được làm xong, tảng đá nặng đè trong lòng Tiêu Trần cũng rơi xuống.
Ít nhất hiện tại người nhà vẫn bình an.
Lúc này, trên một cây đại thụ cách biệt thự không xa, một người mặc áo đen đang nhìn biệt thự đèn đuốc sáng ngời, vẻ mặt mang theo bộ dáng như thấy quỷ.
“Hoa mắt rồi hay sao? Không thể nào chứ, chính là cái tên nhãi đã bị chúng ta giết chết.”
“Chẳng lẽ tên nhãi đó còn có anh em sinh đôi?”
Người mặc áo đen lẩm bẩm nói, móc điện thoại ra chuẩn bị báo lại tình hình cho lão đại.
Vừa móc được điện thoại ra, người mặc áo đen đã cảm thấy bả vai bị ấn xuống, tiếp then bên tai vang lên tiếng của một thiếu niên.
“Anh em thì tao không có, em gái thì lại có một đứa, có muốn làm quen một chút không. Tao thấy vẫn là thôi đi, bộ dáng đáng khinh này của mày sẽ dọa tới em gái tao, đến lúc đó lại khiến tao phải tru di cửu tộc nhà mày thì thật quá không vui.”.
Nháy mắt toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác run rẩy phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn khiến hắn không dám có chút nhúc nhích nào.
Cảm nhận được bàn tay đè trên vai không có một chút nhiệt độ nào, người mặc áo đen cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Người anh em, cậu là người đạo nào?”
Người này tất nhiên chính là Tiêu Trần, vừa nãy lúc vừa đến bên ngoài biệt thự đã phát hiện ở đây nấp một người, tu luyện Minh đạo mẫn cảm nhất là đối với sự sống hoặc là những thứ có sinh mệnh, bởi vậy nên mặc dù hiện tại vẫn chưa tu luyện được thần thức nhưng cũng có thể cảm nhận được sinh khí trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh.
“Người anh em? Mày chiếm tiện nghi của tao.” Tiêu Trần cười lạnh nói.
Mặc dù giọng điệu của Tiêu Trần mang theo ba phần trêu chọc nhưng người mặc áo đen có thể cảm nhận được giọng điệu đó không hề có một chút cảm tìnhnào mà mang theo hơi thở của cái chết.
Người áo đen thậm chí còn chưa kịp sinh ra một ý niệm phản kháng, mồ hôi đã chảy vào trong mắt, đến nỗi hai mắt cay xè, nhưng cũng không dám có chút dị động.
“Người anh em, cậu muốn biết cái gì, tôi nhất định sẽ nói tường tận, hơn nữa tôicũng chỉ là một tay sai nhỏ, cậu có thể tha cho tôi một con đường sống không.”
Người mặc áo đen cũng coi như là bình tĩnh, người bình thường nếu như buổi tối bị một bàn tay không có nhiệt độ, giống như là đôi tay của người chết đè vào vai thì chắc là đã sớm bị dọa cho hôn mê rồi.
“Người anh em? Bao nhiêu năm qua kẻ hết lần này tới lần khác dám chiếm tiện nghi của bản đế như mày cũng chỉ có một mình mày mà thôi, dựa vào phần dũng khí này của mày, mày có thể đi chết rồi.”
Tiêu Trần vốn đã không có dự định tha cho tên mặc áo đen, trêu chọc hai câu chẳng qua cũng chỉ là thói quen khó bỏ của bản thân mà thôi.
“Đừng mà.”
Tên mặc áo đen còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy ngực bên trái trống rỗng, tiếp theo hắn liền nhìn thấy trái tim đang đập của mình.
Cho đến lúc chết hắn vẫn không hiểu, có thủ đoạn nào lại có thể cách lồng ngực móc được trái tim của một người ra mà không làm thủng da thịt.
Tiêu Trần ném quả tim vẫn còn đang đập trên tay đi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Mạch máu này của mày đã hơi xơ vữa rồi, nói không chừng ngày nào đó lại bất ngờ đình công, bây giờ chết rồi cũng tốt, sau này tránh dọa cho người khác phải sợ.”
Tiêu Trần đặt tay lên đầu thi thể của tên áo đen, chuẩn bị sưu hồn.
Loại thuật sưu hồn này, chính đạo tà đạo đều biết, cũng coi như là một cách để đạt được tin tức nhanh nhất.
Mức độ tổn hại của sưu hồn thuật đối với linh hồn dường như là có tính hủy diệt, nhẹ một chút thì trở nên si ngốc ngây ngô, nặng thì chính là thần hồn câu diệt.
Vốn dĩ ban đầu Tiêu Trần đã định trực tiếp sưu hồn, dù sao thì đấu trí với con người Tiêu Trần cũng tự nhận là không bằng, đấu dũng mới là sở trường của hắn.
Quả nhiên đúng như tên áo đen nói, hắn cũng chỉ là một tên sai vặt, ngoại trừ tham gia vào việc giết Tiêu Trần, những chuyện khác hắn cũng không biết gì hết.
Mặt khác duy nhất có một tin tức có chút hữu dụng chính là đại ca của hắn, một kẻ được mọi người gọi là Tang Ca.
Mà chuyện giết Tiêu Trần cũng là do tên Tang Ca này sắp xếp.
“Tang Ca, cái tên nghe đã như muốn chết vậy.” Tiêu Trần cười lạnh nhìn về phía xa.
Thành phố Minh Hải không hổ là một tòa đại đô quốc tế hóa, thành phố Minh Hải về đêm còn sôi động náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Dưới đèn đường một cái bóng bị kéo ra rất dài, với sự phụ họa của những trai thanh gái lịch xung quanh, bóng dáng Tiêu Trần nhìn qua có chút cô độc.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn nhìn cái tên quán bar An Nghĩa, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.