“Có cách nào nhanh hơn không?” Tiêu Trần hỏi. Võ Vô Địch lắc đầu: “Võ phu coi trọng làm đến nơi đến chốn, từng bước một, không được vội vàng. Nền tảng của hạ Tam cảnh càng tốt, sau này trợ giúp càng lớn.” Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu, Tiêu Trần không muốn nói với Hắc Phong và Võ Vô Địch về chuyện đại tai ách này, nói ra cũng không giúp ích được gì, chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi. Đêm đã khuya, Tiêu Trần nằm trên lá liễu, cứ thế mơ mơ màng màng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.