Phải biết Lạc Huyền Tư nổi tiếng là người có tính cách hướng nội và thẹn thùng, ở nhà ngoại trừ chị của Co và mẹ, ông nội ra, Lạc Huyền Tư dường như là không nói chuyện với ai.
Mà bây giờ Lạc Huyền Tư lại ở trong lòng của một người xa lạ thản nhiên trút hết cảm xúc của mình ra.
Tiêu Trần vỗ vỗ đầu của Lạc Huyền Tư, dở khóc dở cười nói: “Đồ trẻ con, đã lớn chừng này rồi mà còn khóc nhè.”
“Hu hu.”
Lạc Huyền Tư hung hăng lau hết nước mũi nước mắt lên áo Tiêu Trần, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Trần nghẹn ngào nói: “Tiêu Trần, ông nội mình sắp chết rồi.”
Tiêu Trần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trẻ con của Lạc Huyền Tư: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, thần ma có tới cũng không lấy mạng ông nội cậu được.”
Lạc Huyền Tư lau lau nước mắt lắc đầu bi thương nói: “Tiêu Trần cậu không cần phải an ủi mình, mình biết ông nội thực sự sắp phải đi rồi.”
Tiêu Trần vuốt vuốt mái tóc có chút rối tung của Lạc Huyền Tư: “Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là một vật âm tà mà thôi, bản đế làm sao có thể lừa tiểu nha đầu cậu chứ?”
Lúc này một giọng nói âm dương quái khí vang lên, “Còn vật âm tà, cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.”
Tiêu Trần nhìn lên, một tên nhóc bộ dạng cũng coi là đẹp trai đang đứng trên cầu thang chằm chằm trừng mắt với mình, trong ánh mắt tràn đầy đố kị.
Tiêu Trần cũng chỉ liếc mắt một cái chẳng thèm Quan tâm.
Dắt Lạc Huyền Tư đi lên lầu trên.
Lúc này một người đàn ông trung niên đưa tay ra chặn đường Tiêu Trần.
Người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn Tiêu Trần: “Cậu là ai, đây là địa bàn của Lạc gia ta, không chào đón người ngoài.”
“Bác cả, đây là bạn học của cháu.” Lạc Huyền Tư ở phía sau giải thích.
“Bạn học? Tư Tư dạo này bên ngoài rất nhiều người xấu, đừng bị người khác lừa.” Giọng nói âm dương quái khí của người thanh niên trẻ tuổi lại vang lên.
Người đàn ông trung niên phụ họa nói them vào: “Đúng vậy, Tư Tư, cháu mang một người không rõ lai lịch trên đường về nhà, hơn nữa lại còn đang trong lúc mẫn cảm này.”
“Đủ rồi Lạc Dũng, anh bớt ở đây giả vờ giả vịt đi, còn cả thằng nhãi con họ Lý kia nữa, cậu cho rằng cậu là cái thá gì? Cậu cũng không phải là người Lạc gia ta, bây giờ cậu xuất hiện ở chỗ này, có phải cũng có mưu đồ khác.”
Một người đàn ông tướng mạo thô lỗ đột nhiên lên tiếng, mọi người đều bị dọa giật mình.
Lạc Dũng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lạc Quân, cậu nói những lời này là có ý gì?”
Người đàn ông thô lỗ được gọi là Lạc Quân hừ lạnh một tiếng: “Lạc Dũng, những chuyện xấu xa đê tiện anh làm đừng tưởng là tôi không biết, còn nữa, tên khốn nạn họ Lý này cũng là anh gọi tới phải không, muốn theo đuổi Tư Tư? Muốn thông qua Tư Tư để khống chế phần sản nghiệp kia của ta? Cứ nằm mà mơ giấc mộng xuân thu của anh đi.”
Bị người khác vạch mặt trước mặt mọi người nhưng Lạc Dũng cũng không nổi giận mà chỉ cổ quái liếc mẹ của Lạc Huyền Tư một cái.
“Một con gà không biết đẻ trứng, chẳng nhẽ cậu bảo ta phải trơ mắt đứng nhìn sản nghiệp của Lạc gia ta sau này rơi vào tay người khác hay sao?”
Lời này của Lạc Dũng đích thực là đã chiếm được sự ủng hộ của không ít người xung quanh, dù sao Lạc Quân cậu không có con trai, chỉ có hai cô con gái, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sản nghiệp của Lạc gia làm sao có thể để rơi vào tay người khác được.
Lạc Quân hiển nhiên là bị câu nói “Con gà không biết đẻ trứng” kia của Lạc Dũng chọc giận, ở trong gia tộc vợ mình bởi vì không sinh được con trai mà không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức xem thường.
Hôm nay lại bởi vì đột nhiên ông lão đổ bệnh, sự bất mãn của Lạc Quân tích tụ bao nhiêu năm nay lúc này cuối cùng cũng phát ra, xắn tay áo muốn xông lên đánh nhau.
Nhưng mà khiến tất cả mọi người phải há mồm trợn mắt kinh ngạc chính là, không đợi Lạc Quân ra tay, một tiếng bốp giòn giã vang lên.
Sau đó cơ thể cao lớn của Lạc Dũng bay lên, bay qua cầu thang chuẩn xác đập lên trên một cái bàn ở lầu dưới.
“Rầm.” Cái bàn bị đập nát, Lạc Dũng không nhúc nhích được nằm im trên đất, sống chết không rõ.
Tiêu Trần giơ bàn tay mình lên, liếc mắt nhìn đám người, “Cái thứ chướng khí mù mịt.”
Lúc này một người đàn ông trong đám người cử động thân dưới, kết quả mặt hắn liền ăn ngay một cái tát của Tiêu Trần.
“Lưng tôi ngứa”, người đàn ông còn chưa nói hết câu đã bị bay ra ngoài.
Rơi xuống đất cùng một tư thế như khi nãy, Tiêu Trần vẫn giữ nguyên bàn tay không hạ xuống.
“Còn ai nữa?”
Đám người nhìn bộ dạng thảm hại của hai người dưới lầu, cao như vậy mà bị quất cho bay xuống, xương cốt có cứng đến mấy thì cũng phải gẫy làm mấy đoạn.
Đám người lặng ngắt ớn lạnh, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám, dù sao kẻ vừa nói ngứa lưng giờ vẫn còn đang nằm dưới lầu dưới kia kìa.