Mặt mũi Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến: "Vậy mi biết cái gì?" "Cái gì cũng không biết." Tiêu Trần trợn trắng mắt, xem ra nó là sinh linh niết bàn trọng sinh rồi, có lẽ trí nhớ của kiếp trước đều bị niêm phong vào. Hỏi không ra cái gì, Tiêu Trần chỉ có thể đi dạo tại đây, xem thử có thể gặp ít đồ bằng vận may hay không. "Anh trai, tôi muốn ăn hoa hoa ăn ngon kia." "Mi ăn cái đập." "Anh trai tốt nhất, tôi muốn ăn hoa hoa kia." "Ăn cục kít mi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.