Tiêu Trần nghiêng đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, một người đứng ở bên cạnh mình, hai người song song. Đây là một người đàn ông trung niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi, một thân trường sam màu xanh, tóc cẩn thận tỉ mỉ khoác sau đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên. Sạch sẽ, ôn hòa, ôn nhuận như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Trần đối với ông ta. Người đàn ông trung niên cười nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy?” Tiêu Trần cũng cười theo, “Tôi cũng không biết,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.