“Sinh tử có số, giàu sang do trời.” Tiêu Trần vui vẻ nói, “Tôi sẽ không ra tay, đây chỉ là tuyệt địa đơn giản nhất, nếu như cái này còn không qua được, mọi người trở về chăn heo chẳng phải sẽ tốt hơn sao.” Không trâu bắt chó đi cày, mọi người cười khổ một hồi, tại sao cảm giác như là đã lên phải thuyền giặc thế nhỉ. “Suy nghĩ nhiều về mấy chuyện tốt đẹp, thu những tâm sự ngổn ngang kia đi.” Tiêu Trần đứng dậy chậm rãi rời khỏi phòng nghị sự. Tiêu Trần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.