Nữ tử nhìn Sở Mộc Tâm, cả mắt đều là thần thái, thời khắc này giống như nàng lại trở về thời thiếu nữ, thời kì xuân tình nảy nở. “Gọi là Thanh Oanh, chừng nào thì ngài đi?” Khóe miệng nữ tử mang theo ý cười hỏi. Sở Mộc Tâm vươn tay, Thanh Oanh rất tự nhiên khoác tay lên Sở Mộc Tâm. Nắm tay Thanh Oanh, Sở Mộc Tâm nhìn trời cao cười nói: “Tại sao ta phải đi?” “Vì sao không đi?” “Bởi vì nàng ở nơi này.” Vào thời khắc này một đội quân tiến vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.