Tiêu Trần đứng dậy, nhét Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong lòng: “Không cần, đi gọi cho tôi bát mì, chờ lát nữa tôi về rồi ăn.” “Sao cơ?” Lưu Thiên Tứ móc lỗ tai, tưởng mình nghe lầm. “Sao trăng cái gì, còn không mau đi đi.” Tiêu Trần lười nói nhiều với hắn ta, mở cửa sổ ra chui ra ngoài. “Tiểu huynh đệ nói là sáng sớm ngày mai đưa cơm à!” Lưu Thiên Tứ suy nghĩ một lúc lâu, tính ra kết quả như vậy. Tiêu Trần nhảy ra bệ cửa sổ, cả người như phi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.