Tiêu Trần cằn nhằn xong, hắng giọng hát. “Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời. Gió đêm lay liễu sáo dần tàn, núi liền núi đón hoàng hôn. Đi đến chân, trời góc bể, bạn bè bên ta còn được mấy người. Một bầu rượu đục vẫn đầy niềm vui, đêm nay ly biệt mộng sao lạnh giá. Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời. Hỏi người lần này đi bao lâu mới về, đến lúc đi xin chớ lưỡng lự” Đây là bài tiễn biệt, gần như là bài hát duy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.