Mục lục
Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới truyền thuyết này, dù Tiêu Trần thân là đại đế nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tu La Đại Thế Giới là đầu sỏ một phương nổi danh cùng với Hạo Nhiên Đại Thế Giới, Minh Bộ Đại Thế Giới, nếu như thực sự triệu hồi ra, vậy thì có thể cả một thiên hà sẽ bị hủy diệt.

Nhưng phàm là dị đồng thì đều có năng lực nhìn xuyên thấu được, Tiêu Trần biết Lạc Huyền Tư có thể đã thấy được chân thân của Mình nên mới bị dọa thành bộ dáng như vậy.

Tiêu Trần phất phất tay, một đạo hắc khí không dễ phát hiện ra được tiến vào mắt Lạc Huyền Tư.

Cách giải quyết Mắt Tu La tốt nhất chính là nhân lúc kí chủ của nó còn chưa trưởng thành thì trực tiếp bóp chết, nhưng nhìn Lạc Huyền Tư khóc đến chảy cả nước miếng ra, Tiêu Trần vẫn không nỡ ra tay.

Mắt Tu La chỉ cần được thức tỉnh thì sẽ không có cách nào phong ấn lại được, miễn cưỡng phong ấn có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa lành cho kí chủ.

Chẳng còn cách nào khác, hiện tại Tiêu Trần chỉ có thể dùng tử khí che đi một chút, tốt xấu gì cũng không thể để bộ xương của mình dọa cho cô gái nhỏ sợ hãi.

Về phần Mắt Tu La sau này sẽ như thế nào, trong đầu Tiêu Trần chỉ có bốn chữ.

“Liên quan gì ta.”

Là chiến lực cao nhất của Hạo Nhiên Đại Thế Giới, Tiêu Trần đúng thật là cũng chẳng sợ cái gì Mắt Tu La, mấy cái thứ Tu La võ thần vớ va vớ vẩn đó.

“Oa.”

Lạc Huyền Tư càng khóc càng thương tâm, bởi vì cô nhìn thấy bộ xương trước mặt lại đột nhiên nhếch miệng, hai hàm răng to đang nở nụ cười với mình.

Đầu lưỡi nhỏ của Lạc Huyền Tư rụt lại xém chút thì để rơi ra cả viên kẹo trong iệng, hung hăng bụm miệng lại, lại bắt đầu muốn òa khóc.

“Đừng khóc nữa.” Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư như một con mèo nhỏ nhịn không được mà bật cười.

Lạc Huyền Tư cảm thấy mắt chợt lạnh đi, lúc nhìn về phía Tiêu Trần lần nữa thì thiếu niên môi hồng răng trắng đã trở lại rồi.

Lạc Huyền Tư ánh mắt Hoang mang nhìn Tiêu Trần, “Tiêu Trần, vừa nãy.”

Tiêu Trần xua xua tay nói: “Vừa nãy làm sao thế, đột nhiên lại khóc.”

Lạc Huyền Tư có chút xấu hổ gãi gãi đầu., “Chắc là do mắt hoa rồi.”

Tiêu Trần cười xoa xoa đầu Lạc Huyền Tư, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lần này tới trường học vốn dĩ chỉ là để thăm Lạc Huyền Tư, bây giờ người xũng đã thăm xong rồi thì cũng nên đi làm việc chính rồi.

Tiêu Trần cảm giác góc áo bị kéo lại, quay đầu lại nhìn Lạc Huyền Tư.

Lạc Huyền Tư đỏ mặt: “Tiêu Tiêu Trần, cậu phải đi rồi sao?”

Tiêu Trần có chút kỳ quái, Lạc Huyền Tư tính cách hướng nội nhút nhát xấu hổ, cho dù có thích một người hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không thể làm ra động tác lớn như vậy được.

Lạc Huyền Tư có chút luống cuống buông tay đang túm góc áo của Tiêu Trần ra, lắp bắp nói: “Tôi cảm thấy Tiêu Trần cậu hình như đã biến thành một người khác, tôi, tôi…”

Lác Huyền Tư có chút ấp úng nói không nên lời, bởi có một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng cô, lần này Tiêu Trần rời đi có thể sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tiêu Trần suy nghĩ một lúc liền khẳng định Mắt Tu La thức tỉnh đã mang tới cho Lạc Huyền Tư giác quan thứ sáu không gì sánh được, Lạc Huyền Tư chắc là đã cảm nhận được cái gì đó.

Tiêu Trần thấy trên tay Lạc Huyền Tư đeo một cái vòng tay rất tinh xảo, đột nhiên nghĩ tới một chuyện hỏi.

“Tôi nhớ hình như cậu từng nói, nhà cậu kinh doanh đồ cổ phải không?”

Lạc Huyền Tư ngẩn ra một lúc sau đó gật gật đầu, không biết vì sao tự nhiên Tiêu Trần lại hỏi cái này.

“Được rồi.”

Tiêu Trần một mạch kéo Lạc Huyền Tư đứng dậy, “Đi, dẫn tôi tới nhà cậu, tôi có chút chuyện.”

Lạc Huyền Tư có chút mơ hồ bị Tiêu Trần kéo dậy, nghe Tiêu Trần nói, cúi thấp đầu lí nha lí nhí nói: “Còn đang trên lớp mà, hơn nữa như vậy có phải hơi nhanh quá rồi không.”

“Nghĩ cái gì thế, tôi tìm cha cậu có việc, đợi chút nữa xin nghỉ là được, cứ nói trong nhà có người bị bệnh.” Tiêu Tần giật giật khóe miệng, nha đầu này nghĩ cái gì trong đầu không biết.

“Ồ, ồ.” Lạc Huyền Tư gật gật đầu.

Lạc Huyền Tư nhanh chóng thu dọn đồ ăn vặt trên bàn, đeo cặp sách lên rời khỏi phòng học với Tiêu Trần.

Thế nhưng đám người không hiểu rõ tình hình trong lớp học lại vẻ mặt sửng sốt, mẹ nó, thế này có phải phát triển quá nhanh rồi không, mới có mấy phút mà đã dẫn người đi rồi?

Hơn nữa bây giờ vẫn còn đang trong giờ học, đây quả thực chính là qua phóng túng rồi!

Đến trước cửa lớp học, vừa vặn gặp Tần Uyển Thanh đưa Trương Nhược Phi tới phòng y tế trở về.

Tần Uyển Thanh nhìn hai người tay trong tay, vẻ mặt cũng sững sờ.

Tần Uyển Thanh lấy lại tinh thần, đưa tay ra chặn hai người lại, đối với cách làm của hai người Tần Uyển Thanh thực sự hơi tức giận.

Lạc Huyền Tư nổi tiếng là một cô gái ngoan, mà Tiêu Trần cũng là một người hiền lành lễ phép.

Bây giờ thì sao? Hai học sinh khiến người ta yêu quí nhất lớp vậy mà lại ngang nhiên dắt tay nhau trốn học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK