Giọng nói của Tiêu Trần trực tiếp khiến Lãnh Ngưng mặt đỏ tía tai. Cô ta khẽ nhổ ra một ngụm rồi khó khăn di chuyển cơ thể. Tiếp theo đó một bộ xương trắng tinh như ngọc, bò dậy từ dưới người Lãnh Ngưng. Bộ xương khô đứng dậy dựng thẳng ngón giữa giận dữ hét lên: “Tên nào vừa mới định đi tiểu, tao nghĩ mày không được ngắm mặt trời ngày mai nữa rồi.” Nhìn này bộ xương khô kiêu ngạo này, ngoài Lãnh Ngưng ra, tất cả mọi người đều bật cười. Dĩ nhiên họ cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.