“Vì sao cái tên đáng ghét này vẫn còn sống.”
Trong mắt Tần Chí Đan hiện ra một tia ánh sáng lạnh, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười vô hại.
Tần Chí Đan lại nhìn về phía cổng trường, nhưng mà phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Tiêu Trần.
Ánh mắt Tần Chí Đan sắc bén nhìn một lượt xung quanh, vẫn như trước không phát hiện bóng dáng của Tiêu Trần.
“Đừng tìm nữa.”
Giọng nói của Tiêu Trần vang lên bên tai Tần Chí Đan, tiếp đó Tần Chí Đan cảm thấy bả vai trầm xuống, tay Tiêu Trần đã khoác lên trên vai của hắn.
Loại cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng lại xuất hiện lần nữa, cả người Tần Chí Đan run run, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Huynh đệ, chúng ta quen biết sao?”
Tiêu Trần nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa lớn: “Huynh đệ? Tiện nghi của tao cũng không dễ chiếm như thế đâu!”
Tiếp đó, Tiêu Trần nắm thật chặt bả vai Tần Chí Đan, kéo Tần Chí Đan đi về phía xa.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này thật ra rất giống, hai người bạn có quan hệ vô cùng tốt kéo vai nhau.
Bên bờ một con sông nhỏ, Tiêu Trần và Tấn Chí Đan sóng vai ngồi.
Lúc này, tâm thần Tấn Chí Đan đã ổn định, khôi phục lại bộ dáng thản nhiên.
“Chúng ta quen biết sao?”
Chân mày Tiêu Trần nhíu lại, đánh một cái tát thật mạnh lên mặt Tần Chí Đan.
Cả người Tần Chí Đan bay ra ngoài, nặng nề đập vào phía trên làn can.
Tiêu Trần đặt mông ngồi lên trên người Tần Chí Đan, cười ha ha nói: “Không quen biết? Không quen biết mày giết tao làm gì? Mày bị bệnh à?”
Trong lòng Tần Chí Đan hoảng sợ, bởi vì hắn không có một chút con đường phản kháng nào trước mặt thiếu niên này.
Thân thủ mà bản thân hắn kiêu ngạo, ở trước mặt thiếu niên này đến ngay cả ý niệm phản kháng ở trong đầu cũng không sinh ra được.
“Có phải là cậu hiểu lầm không, chúng ta căn bản không quen biết, vì sao tôi lại muốn giết cậu?” Tần Chí Đan cố gắng để cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút.
“Bốp.”
Tiêu Trần lại đánh một cái tát mạnh lên mặt Tần Chí Đan: “Vì sao, lão tử còn muốn biết vì sao đó?”
Tần Chí Đan nặng nề phun ra một búng máu, lúc này lửa giận trong lòng hắn đã dâng lên ngập trời, hận không thể trực tiếp xé nát Tiêu Trần.
Nhưng mà Tần Chí Đan vẫn chưa bị tức giận làm mấy ý chí, trên mặt lại khôi phục lại vẻ tươi cười, có chút ấm ức nói: “Huynh đệ, có phải cậu hiểu lầm rồi không?”
Tiêu Trần trợn mắt trắng, “Mặt hàng này đúng là một con vịt đáng chết, miệng rất cứng.”
Tiêu Trần nhún nhún vai, không quan tâm nói: “Không thừa nhận cũng không sao, dù sao ngày hôm nay mày cũng là một người chết.”
Nghe thấy lời nói của Tiêu Trần, Tần Chí Đan lạnh run người.
“Tao họ Tần.” Tần Chí Đan nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này cuối cùng hắn cũng không giữ được tinh thần.
“Tao họ Tiêu, tiêu của người thổi tiêu.” Tiêu Trần tiếp một câu.
“Yến Kinh Tần gia.” Trong lòng Tần Chí Đan có chút tuyệt vọng.
Bởi vì Tần gia là một gia tộc ẩn thế, tuy thực lực rất mạnh mẽ, nhưng người bình thường sao có thể tiếp xúc được.
“Tao biết! Gia tộc đứng thứ năm trong mười gia tộc, họ Tần mà.” Tiêu Trần nói.
Trong lòng Tần Chí Đan vui vẻ, “Nếu như đã biết Tần gia, vậy thì đối với năng lượng của Tần gia.”
“Bốp.” Tiêu Trần lại tát một cái cắt đứt suy nghĩ của Tần Chí Đan.
“Có phải là mày rất muốn chết không?”
Tiêu Trần hỏi xong câu này, cũng tự cảm thấy bản thân mình bị thần kinh rồi.
Ai tự nhiên không có việc gì lại muốn chết chứ, cho dù là một con lợn lúc bị giết cũng còn điên cuồng giãy giụa muốn sống thêm một chút không phải sao?
Nghe thấy câu hỏi này của Tiêu Trần, Tần Chí Đan có chút hoang mang, thậm chí có chút ngạc nhiên.
“Chết, ai con mẹ nó muốn chết chứ!”
Tiêu Trần thở dài, lẩm bẩm nói: “Phải chịu đau đớn, so với chết đi còn cần nhiều dũng khí hơn.”
Nghe thấy lời Tiêu Trần nói, da đầu Tần Chí Đan đột nhiên bị một trận tê dại.
Tiêu Trần vỗ vỗ tay, từ người Tần Chí Đan đứng lên.
“Nếu như đã không muốn chết, vậy thì sống tiếp cho nó hẳn hoi đi.”
Tiêu Trần nói xong liền lộ ra một nụ cười âm tà với Tần Chí Đan.
Tần Chí Đan nhìn thấy nụ cười này của Tiêu Trần, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi kinh khủng, nổi hết cả da gà lên.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tiêu Trần khuất khỏi tầm nhìn, cảm giác này mới dần dần vơi đi.
Tần Chí Đan từ dưới đất bò lên, ánh mắt thâm độc nhìn về hướng Tiêu Trần biến mất, giống như một con rắn độc bị rút mất răng nanh vậy.
Tiêu Trần đi bên mép con sông nhỏ, trên tay có một con Minh trùng cực lớn đang nằm sấp.
Tiêu Trần thở dài, “Sống là phải cần dũng khí.”
Nói xong liền nhẹ nhàng thả con Minh trùng trên mặt đất, Minh Trùng xèo xèo kêu vài tiếng rồi bay nhanh đi về phía xa.
Tiêu Trần làm xong tất cả mọi việc này, chậm rãi đi về hướng một bệnh viện lớn nhất trong thành phố.