Tiêu Trần thu tay lại, hắn nhặt lên một mảnh xương trắng, một trận gió nhẹ thổi qua, mảnh xương trắng trong tay hóa thành bột phấn, bay về phương xa. “Đã qua nhiều năm như vậy rồi sao?” Đến nơi này, Tiêu Trần lại cảm thấy bình tĩnh trở lại, tâm trạng cũng không còn lo lắng nữa. Hắn lắc đầu, đi lên tường thành. Bao trùm là màu đỏ chói mắt, còn có cả bầu không khí bi thương nồng đậm. Hắn leo lên một lúc lâu mới tìm thấy cổng vào thành, cửa thành đã không còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.