“Không có hứng thú, không đi, tôi phải về nhà tìm mẹ.” Tiêu Trần trực tiếp nói ba không. Bị Tiêu Trần cự tuyệt, Trần Cung cũng không nóng giận, chỉ là khẽ vuốn nhẫn ngọc trên ngón tay. “Thế nhưng mi không thể đi ra khỏi Vô Song thành này, bởi vì mi là tội phạm.” Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn. “Không phải đánh ác bá sao? Ông đây có thể bồi thường, để cho người nhà nữ sắc lang tới bàn điều kiện.” Tiêu Trần là mềm không được cứng không xong, chọc tới thật, sợ rằng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.