“woohoo” Lưu Tô Minh Nguyệt nhai hết đùi gà, ngậm một miệng thịt, đưa viên ngọc Sơn Thần xuất hiện dị thường tới trước mắt Tiêu Trần. Tiêu Trần cầm lấy ngọc Sơn Thần nghiêm túc nhìn, dù sao cũng không hiểu, bèn giả bộ làm màu. “Chà, anh nghĩ hình như “bác gái” tới thăm nó rồi đó. Nó không thoải mái nên mới sáng lên.” Tiêu Trần bệnh thần kinh nhập, não động vô cùng lớn. “Bác gái là gì vậy?” Lưu Tô Minh Nguyệt tò mò lật qua lật lại ngọc Sơn Thần, dường như muốn tìm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.