“Ba trượng, mười mét.” Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên ngực của Tiêu Trần, giơ quả đấm nhỏ, hung hãn nói. “Cô cũng đổi chỗ cho tôi.” Tiêu Trần bắt được Lưu Tô Minh Nguyệt, đặt cô lên trên đầu. “Quỷ hẹp hòi lêu lêu lêu…” Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận làm mặt nhăn nhó. u Dương Đức bất đắc dĩ lui ra ngoài mười mét, thế nhưng cặp mắt kia gần như không có rời khỏi người Tiêu Trần một phút giây nào. Tiêu Trần bị nhìn chằm chằm cả người toàn nổi da gà, toàn thân ớn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.