Thành thị và bầu trời, ở trong bóng đêm như vậy, chiếu rọi xen lẫn vào nhau. Mỗi một chiếc xe trong thành phố, đều chở người đi đêm khác nhau. Có người dừng lại nghỉ tạm ở trong thành phố này, có người vác hành lý đi xa đất khách, còn có người thì đoàn viên ở trong tòa thành này. Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm lấy Cẩu Đản, khẽ đặt trán lên trán của Cẩu Đản. Tiêu Trần cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười giống như đứa trẻ. Nhìn Man Ngữ đứng bên cạnh cười ngây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.