“Công tử có vẻ rất thích đứa nhỏ này, rõ ràng là không muốn cho ai động vào.” Tương Tư hơi mất mát theo sau Tiêu Trần ma tính. “Ưm… Oáp!” Trời vừa rạng sáng thì Tiêu Trần nhân tính cũng tỉnh lại, còn thoải mái vươn vai. Hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể cực kỳ dễ chịu. “Tỉnh rồi hả?” Tiêu Trần ma tính kéo cái nanh mèo nhỏ của Tiêu Trần nhân tính, chào hỏi. “Có thôi đi không thì bảo, có thấy bẩn không, đã rửa tay chưa hả? Nó dùng để ăn cơm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.