“Cũng không thể đi về được!” Lưu Tô Minh Nguyệt vội vã nhận lấy mứt quả, dùng đầu lưỡi liếm qua tất cả các quả sơn tra một lần, dáng vẻ tham ăn, thực sự khiến cho người ta không nói được lời nào. Tiêu Trần kỳ quái liếc mắt nhìn Tiếu Sương: “Cô không phải Vô Chỉ Cảnh à? Cho dù chỉ là một Vô Chỉ Cảnh gà mờ, cũng có thể nghe được, vừa rồi đó không phải là tiếng sấm.” “A!” Tiếu Sương có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tất cả tâm tư của cô ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.