“Hu hu, Đại Đế ca ca, Đại Đế ca ca.” Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt không hề có một tia giác ngộ đối mặt với cái chết nào cả, căng giọng gào khan. Hạ Nhi cười cười lộ vẻ sầu thảm, thứ lớn như vậy, chỉ sợ cho dù thiếu niên ác ma kia có tới cũng không cứu được các nàng. Bóng ma càng ngày càng gần, Hạ Nhi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt nàng. Không ai muốn chết, sống vẫn tốt hơn. “Rầm!” Tiếng ầm ầm vang vọng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.