Cửu Vĩ Yêu Hồ rốt cuộc không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống. Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần đang lẳng lặng nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Tên này lúc không nói chuyện cũng không tệ lắm.” “Uỳnh! Uỳnh!” Hai bóng đen cỡ lớn rơi xuống trên đỉnh núi. “Phải chết ở chỗ này ư? Có lẽ vậy. Mệt mỏi quá rồi!” Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn theo bóng đen, có chút thoải mái nhẹ nhàng thở ra. “Oành!” Lúc này, một tiếng nổ vang lên. Nét mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ tràn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.