Cẩu Đản bĩu môi gương mặt không vui. Tiêu Trần cười sờ đầu Cẩu Đản. Nước miếng của mình có độc, cũng không dám trực tiếp dùng đũa mình từng dùng đi gắp thức ăn. Tiêu Trần lấy ra một đôi đũa, gắp đầy một chén ú ụ cho Cẩu Đản. Cẩu Đản vui vẻ đến híp cả mắt, ăn ngấu nghiến. Mẹ quay đầu, len lén dụi mắt. Từ khi Tiêu Trần không có ở đây, Duyệt Tri cũng rất ít khi ăn cơm. “Chuyện tốt như vậy, bà khóc gì chứ?” Giọng Tiêu Chính Dương có hơi nghẹn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.