Thế giới vỡ tan, không biết đổ mưa từ bao giờ. Đạo nhân nhìn vòm trời u tối, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Đần độn sống cả đời thì cũng thôi đi, nếu như thực sự chết đi như vậy, vậy cũng là một chuyện tốt. Thế nhưng đến cuối cùng, lại phạm phải một lỗi lầm to bằng trời. Đạo nhân nhớ tới Tiêu Trần hoàn chỉnh, cũng là vào ngày mưa ấy, hắn mang theo mình từ tương lai trở về quá khứ. Hiện tại mình muốn đi, trời lại bắt đầu mưa. Thực sự là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.