“Vương Lâm, cứu em.” ‘Rắc rắc.’ Tiêu Trần vặn gãy cổ Lưu Mẫn, cả cơ thể lao về phía Vương Lâm như một con đại bàng. “Thằng nhãi nhà ngươi làm bổn đế tìm mãi đấy.” Nghĩ đến vị tài xế taxi già kia, Tiêu Trần lại ngập tràn lửa giận, cả người hắc khí cuồn cuộn, giống như đại ma vương giáng thế vậy. Vương Lâm sợ tới mức cả người run lên, đũng quần tỏa ra một mùi ngai ngái. Cũng không trách anh ta nhát gan được, anh ta vốn chỉ đưa kim chủ đến để vui...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.