“Lão lưu manh, cậu thả tôi xuống được không?” Tiêu Trần thần tính vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé. Tiêu Trần nhân tính nhắm mắt lại hỏi: “Vậy cậu còn muốn chơi nữa không?” Lý do mà Tiêu Trần nhân tính nhắm mắt lại là bởi vì Tiêu Trần thần tính đang treo ngược trên cây, thật sự có chút hớ hênh, nhìn thấy nhiều quá khiến trái tim nhỏ bé của hắn cũng không chịu nổi. “Hắc hắc.” Vẻ mặt Tiêu Trần thần tính nũng nịu nụ cười, “Không phải chơi, không phải chơi, cậu thả tôi xuống trước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.