Tiêu Trần đã thấy ông ta từ sớm rồi, nên mới không để Minh Trùng khống chế khiến ông ta lăn ra ngoài. Tiêu Trần nhếch mép cười: “Ông già, đúng là trên đời này không có nơi nào không thể gặp lại nhau cả!” Tiếu đại sư lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm nhủ: ‘Đi thế nào cũng có thể gặp được sao?’ Tiêu Trần nhìn những cây châm bạc trên người ông cụ, hắn rút hết ra nắm trong tay, cười nói: “Ông già, nếu chúng ta có duyên như vậy, hôm nay bổn đế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.