Tiêu Trần quyết định chờ người nhà thu xếp chỗ đến chỗ ổn thỏa, dù sao thời gian cũng không nhiều lắm, việc trọng tố thân thể không thể trì hoãn. Tiêu Trần quay đầu nhìn Tiêu Mạn Ngữ có chút khập khiễng, lòng nghĩ làm sao để con nhóc kia quên đi, ước chừng là lên núi xuống núi mệt quá. Tiêu Trần cõng Tiêu Mạn Ngữ lên, cô áp người lên tấm lưng không có nhiệt độ của Tiêu Trần, lại càng cảm nhận được an tâm mà bao lâu nay vẫn không có. “Mấy ngày này! Anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.