“Bịch! Bịch!” “Mỗi lần gặp cậu đều không có chuyện tốt.” Tiêu Trần bất mãn lẩm bẩm. Thiếu niên thật thà lại mỉm cười với đôi mắt thâm quầng. Vẫn là cảm giác quen thuộc năm đó! Tiêu Trần lại hiểu được chân tướng về loại chất độc Tam Kỳ Tuyệt từ miệng thiếu niên thật thà. “Đi đi.” Tiêu Trần từ trên mặt đất đứng lên, đuổi về phía xa. Mấy người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Trần đã biến mất. “Tiêu Trần ca ca.” Vương Đa Đa đứng dậy, nước mắt ràn rụa. Nhìn về phía Tiêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.