“Xoẹt.” Máu tươi tuôn trào. “Cái thứ này của mày ông đây đã cắt giúp rồi, miễn cho đồ chó già nhà mày đi hại người khác nữa.” Điền Phong khó tin nhìn đũng quần của mình, hai mắt trợn lên xỉu ngang. “Phi!” Tiêu Trần phun một bãi nước miếng, vứt kiếm cho Bạch Tử Yên, mấy người Bạch Tử Yên nhìn đất trống như Tu La tràng, lạnh cả sống lưng. Thời khắc này Tiêu Trần tạo cho họ một cảm giác xa lạ rất lạ thường. Tiêu Trần nhìn lên trời, gió hôm nay thật là ồn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.