Ánh mắt Nguyệt Như Ngữ ảm đạm rồi lại lập tức cười tự giễu. Thập Nhất liên tục quay đầu lại nhìn Nguyệt Như Ngữ nằm trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ không đành lòng. Giống như muốn quay lại xem Nguyệt Như Ngữ thế nào, nhiều lần muốn thử buông ra góc áo Tiêu Trần ra nhưng lại không đủ can đảm. “Đi đi!” Tiêu Trần nói khẽ rồi ngừng bước. Thập Nhất gật đầu thật mạnh, chạy nhanh tới chỗ Nguyệt Như Ngữ. Nguyệt Như Ngữ hơi kinh ngạc nhìn Thập Nhất, cả người căng cứng theo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.