Lạc Tư Nhu bị kéo đi thất tha thất thểu, “Tiểu Tuyết, em làm gì vậy, chị còn đang chấp hành nhiệm vụ mà.”
Không đợi Tiếu Tiểu Tuyết đáp lời, lúc này dị thường đã nổi lên.
Toàn bộ bệnh viện kịch liệt rung lên, giống như một người ăn phải quả mận chua rồi đột nhiên liền rùng mình một cái vậy.
“Động đất.”
Lạc Tư Nhu trong lòng căng thẳng, chân không đứng vững, kéo theo Tiếu Tiểu Tuyết đang chạy ngã nằm ra đất.
Trận rung lắc kịch liệt này tới nhanh mà đi cũng nhanh, đợi đến khi Lạc Tư Nhu và Tiếu Tiểu Tuyết bò được dậy từ mặt đất thì trận rung lắc này đã dừng lại rồi.
Nhưng mà xung quanh đã dần dần thay đổi.
Ánh sáng bắt đầu dần dần tối đi, mãi cho tới khi có chút mơ hồ giống như lúc chạng vạng tối vậy mới dừng lại.
Các bức tường xung quanh và sàn nhà lúc này cũng xảy ra biến hóa không thể tin được.
Trên bức tường vôi trắng, vôi vữa bắt đầu từ từ rơi xuống, lộ ra bức tường xanh loang lổ.
Một số mảng vôi trắng bắt đầu phình ra thành một cái túi lớn màu trắng, rêu đen mọc ra ở các vết nứt giống như nó đã bị ngâm trong nước một thời gian dài rồi vậy.
Gạch lát nền trên mắt đất bắt đầu không ngừng vỡ ra, phát ra âm thanh răng rắc.
Vô số tro bụi từ trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống, những con nhện nát bét tìm thấy ở khắp mọi ngóc ngách trên hành lang.
“Kẹt, kẹt.”
Một cánh cửa tự động đung đưa mà không cần gió, phát ra âm thanh kèn kẹt khiến người ta ghê răng, giống như một cỗ máy cũ đã nhiều năm rồi không được tu sửa vậy.
Mà những y tá, bác sĩ và cả những bệnh nhân đi qua đi lại kia đều đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Giống như là một khúc gỗ vậy, vô hồn đứng ở mọi nơi, dường như là đang đợi gọi thức tỉnh trở lại vậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho hai người kinh ngạc tới há mồm trợn mắt, một cái bệnh viện đang yên đang lành lại ở ngay trước mắt bọn họ lại biến thành một tòa nhà vô hồn bỏ hoang nhiều năm không được sửa chữa
“Phành phành phành.”
Bóng điện trên đầu không ngừng nổ vỡ ra, toàn bộ hành lang rơi vào một mảng tối mù mịt.
Cảm giác king sợ lập tức chiếm lấy trái tim hai cô gái, tất cả cảnh tượng trước mắt dường như đều vượt quá lẽ bình thường.
Tiếu Tiểu Tuyết nắm chặt tay của Lạc Tư Nhu, “Chị Tư Nhu, chúng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lạc Tư Nhu dù sao cũng là cảnh sát, tố chất tâm lý phải mạnh hơn Tiếu Tiểu Tuyết rất nhiều.
Vượt qua sợ hãi lúc ban đầu, Lạc Tư Nhu đã bình tĩnh lại, móc điện thoại ra, lạc Tư Nhu nhìn nhìn điện thoại, không có một chút tín hiệu nào, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không gửi đi được.
Tất cả mọi chuyện ở đây đã vượt quá phạm vi kiến thức của cô, nhưng cô biết bây giờ bản thân mình không được rối loạn, mình mà rối loạn lúc này thì có thể bản thân và cả Tiếu Tiểu Tuyết sẽ đều phải nằm lại nơi này.
Mở đèn pin lên, Lạc Tư Nhu nắm lấy tay Tiếu Tiểu Tuyết, dựa theo trí nhớ mò mẫm đi về hướng cổng bệnh viên.
Ở một tòa nhà cao tầng cách bệnh viện Hoài Nghĩa không xa, một người trẻ tuổi toàn thân mặc đồ đen đứng trên đỉnh tòa nhà.
Người trẻ tuổi chỉ khoảng trên dưới hai ba mươi tuổi, trông rất khôi ngô tuấn tú, chỉ là sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch quá mức, thậm chí nhìn giống như là bị bệnh vậy.
Người trẻ tuổi xa xăm nhìn về phía bệnh viện Hoài Nghĩa, trên mặt mang theo một tia u tối.
“Dạ Nha cậu để Tiểu Hoa một mình đi bệnh viện không có vấn đề gì chứ?” Một người trung niên khuôn mặt chữ quốc đứng sau người trẻ tuổi hỏi.
Người trẻ tuổi nhướng nhướng mí mắt nói: “Nha đầu điên đó mặc dù không thể giải quyết triệt để chuyện này, nhưng cũng không tới nỗi xảy ra chuyện gì.”
Lúc này trời đất liền xuất hiện dị biến, những đám mây giông lớn bắt đầu hội tụ trên bầu trời phía trên bệnh viện Hoài Nghĩa.
Con lôi xà màu lam không ngừng quay cuồng gào rít trong mây đen, trời đất dường như đều đang run rẩy.
Người trẻ tuổi được gọi là Dạ Nha vẻ mặt ngưng trọng nhìn đám mây giông đó.
Lúc này toàn bộ bề ngoài của bệnh viện Hoài Nghĩa bắt đầu xảy ra biến dị kịch liệt, vẻ ngoài xa hoa của bệnh viện bắt đầu dần dần biến thành màu xanh đen, một cỗ chất lỏng màu đen theo vách tường không ngừng chảy ra.
Trong bệnh viện, hoa cỏ trong hoa viên bắt đầu không ngừng điên cuồng mà sinh trưởng.
Những hoa cỏ này leo lên theo vách tường, chỉ trong chớp mắt bệnh viện đã bị bao bọc kín.
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, toàn bộ bệnh viện đã như biến thành một ngôi nhà ma, gió lạnh bốn phía nổi lên, quỷ hú sói tru.
Trên bầu trời, trong mây giông lúc này cũng xảy ra biến hóa kinh sợ khủng khiếp.
Mây giông đen ngòm không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ, giống như là được nhuộm trong máu tươi.
Một bàn tay lớn đỏ như máu bắt đầu thò ra từ trong mây giông, chậm rãi đưa về phía bệnh viện.