Tiêu Trần vẫn là hiểu biết sâu rộng, đã sớm có suy đoán. “Gầm.” Lúc này Tiêu Trần “Tọa kỵ” hét lớn một tiếng, giống như hít thuốc lắc, đi theo đại bộ đội bắt đầu tấn công. “Mẹ nó.” Tiêu Trần mắng một câu, bản thân qua đây xem náo nhiệt, cũng không phải là qua đây đi tìm cái chết. Tiêu Trần xoay người, kết quả mới vừa trở mình, cổ áo đã bị móng vuốt của “Tọa kỵ” níu lấy. “Bịch!” Tọa kỵ tưởng rằng Tiêu Trần không cẩn thận rơi xuống, lại thân thiết ném hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.