“Lão thần côn.” Tiêu Trần trợn cặp mắt, hướng về phía Bạch Tội và Lưu Thế Kiệt nói: “Nghĩ kỹ chưa, đi ra ngoài làm việc cho tôi mấy năm, hay là tiếp tục ngồi tù ở đây.” “Con mẹ nó còn cần phải nói sao? Đương nhiên là đi ra, lão tử phá phách cướp bóc đốt mọi thứ thành thạo, chỉ cần không để tôi đi chịu chết, làm gì cũng được.” Lưu Thế Kiệt vỗ ngực vang động trời. “Còn cậu?” Tiêu Trần mặc kệ người này, nhìn về phía Bạch Tội hỏi. Cháu trai Lưu Thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.