“Tiêu Trần ca ca, còn anh thì sao?” Lưu Tô Minh Nguyệt nói xong, nhìn Tiêu Trần đầy mong đợi. “Anh ấy à!” Tiêu Trần lại nghĩ tới Cửu Vĩ Hồ, có chút đắng chát cười nói. “Anh đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho em.” Tiêu Trần mỉm cười, nháy mắt. “Thật sao?” Lưu Tô Minh Nguyệt không thấy sự đắng chát đó, vui vẻ nhảy dựng lên. Tiêu Trần cẩn thận từng li từng tí lấy tiểu hồ ly đang ngủ say ra khỏi ngực mình. “Đáng yêu quá!” Lưu Tô Minh Nguyệt tiến đến trước mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.