“Lưu manh.” Tiếu Sương hất tay Tiêu Trần ra, bước ra ngoài. Tiêu Trần cũng không ngăn cản cô ta, tự mình nằm trên ghế, ngâm nga một bài hát. Tiếu Sương chưa bước được hai bước thì đã lùi lại với khuôn mặt tái nhợt. Bởi vì cách đó không xa, trong rừng trúc âm u, một bóng dáng cao lớn đang dùng đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm cô ta. Áp lực giống như một ngọn núi hùng vĩ này khiến Tiếu Sương có chút không thở nổi, trong rừng trúc này có một vị Thần Vô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.